Cộng Đồng

Không chỉ phụ nữ sau sinh, game thủ cũng có thể bị trầm cảm!

Chia sẽ

Bài viết chuyển thể phỏng theo một câu chuyện có thật của một game thủ trầm cảm tên Alex đến từ Canada, chia sẻ trên cộng đồng game cách đây 6 năm. Tên nhân vật và các địa điểm trong câu chuyện được chuyển thể để dễ tiếp cận hơn với bạn đọc Việt.

Những căn bệnh về thần kinh là chủ để mà không nhiều người có thể nói về nó một cách thẳng thắn, là một thứ mà khi nói đến là mọi người thấy không thoải mái. Nhưng tôi muốn được thẳng thắn với vấn đề của mình. Tôi đã luôn phải chịu đựng bệnh trầm cảm, đồng thời cũng từ chối bất kì sự chữa trị nào để hạn chế những triệu chứng của căn bệnh đó.

download

Khi tôi còn thơ ấu, thời gian rảnh ở nhà của tôi được chia ra với: 20%, thể thao; 40% âm nhạc; 40% game. Khi tôi lớn lên vào thời những năm thập niên 90, thời kì đầu là nở rộ của những chiếc máy điện tử băng SNES nồi đồng cối đá đầy thân thương, và cuối thập niên đó là thời của những chiếc PC, N64. Những ngày đó, thế giới game mới thật là sống động, mới mê say làm sao, để trí tưởng tượng của tôi được thỏa sức tung bay một cách tự do với những gì các họa gia đầy tài năng đã tạo ra. Game RPG, Platform, hành động là lựa chọn của tôi với những Legend of Zelda, Mario, Diablo… Thực sự thật là dễ để dành mất nguyên cả cuối tuần chỉ chỉ cho một tựa game mà thôi. Những ngày đó, niềm đam mê với ngành công nghiệp game của tôi thật là đầy hứng khởi. Và sự thật rằng video game trở nên hay dần lên theo năm tháng khiến tôi thật là xiết bao hào hứng, mong chờ xem tương lai ngành game sẽ còn mang đến những gì.

download-1

Khi tôi lớn lên, game vẫn luôn ở đó, thời đầu những năm 2000, các quán net bắt đầu có Quake, có Half-life và ở nhà tôi còn được chơi cả Elite Force, Jedi Knight II/ Jedi Knight Academy… Cộng đồng game dù nhỏ và khiêm tốn nhưng họ đều giống tôi, cùng yêu một thứ tôi yêu vì cùng một lí do mà tôi mến dù cho họ có khác nhau ra sao, hoàn cảnh khác nhau đến thế nào. Có những đứa trẻ giàu, có những đứa trẻ nghèo, có đứa thì khốn mà có đứa lại dại, có đứa thích chơi thể thao mà có những đứa lại không hợp với những thứ mang tính cơ bắp cho lắm. Với một đứa tuổi teen như tôi, nó cho tôi một góc nhìn thật đẹp, một tấm gương mẫu mực rằng những cộng đồng nên hành xử ra làm sao. Nhưng khi tôi trưởng thành lên thêm. Tôi nhận ra rằng sự thật không chỉ đơn thuần là như vậy.

gaming-wallpaper-13

Và đó là lúc tình yêu game bắt đầu đi xuống bởi biết bao biến cố. Suốt từ giữa thời tuổi teen cho tới khi trưởng thành – Mọi thứ bắt đầu trở nên khó khăn với tôi. Gia đình, bạn bè và các mối quan hệ xã hội trở nên yếu và lỏng lẻo dần đi khiến việc có động lực để làm bất kì thứ gì đều thật là khó khăn. Có người bạn thì mất đi vì tai nạn giao thông, có đứa thậm chí còn tẩy chay tôi vì những màn cãi nhau vớ vẩn, mà rồi tôi còn phải chứng kiến gia đình mình tan rã… Thật quá nhiều điều tồi tệ và tiêu cực cùng đổ ập xuống một lúc. Thật đáng buồn thay, là một đứa sống khá là nội tâm, thật khó cho tôi để vượt lên những chuyện đó và rồi năm tháng trôi qua tôi càng chìm sâu trong những cảm xúc chán chường đó hơn.

elude-1024x576

Từng bị tổn thương khi cố mở lòng với người khác khiến cho giờ đây thật là bất khả thi để cho cảm xúc tôi được xổ lồng qua những cuộc tâm sự. Bạn bè cũ hoặc là đã chuyển đi hoặc là không còn nói chuyện với tôi nữa, những gương mặt “mới” thì tôi lại không đủ tin tưởng để tôi mở lòng. Lúc đó người bạn thân nhất của tôi là bạn gái tôi nhưng thật sự thì cô ấy lại không phù hợp cho lắm để tôi tâm sự về những chuyện như thế này. (Cô bé ấy xinh xắn, thân thiện nhưng hơi đơn giản quá và không giỏi thấu hiểu những vấn đề nhạy cảm, khó nói như vậy). Đã nhiều lần tôi thử làm mọi việc khác đi, thử những điều mới để cảm thấy khá hơn. (Không có gì liên quan gì tới rượu bia, hút hít cả. Tôi dị ứng tuyệt đối với những thứ kích thích trí não đó vì những cái chết của bạn bè và bi kịch gia đình…). Cuối cùng, những niềm cảm hứng tuyệt vời xưa kia của tôi giờ chỉ còn là dĩ vãng. Tôi cảm thấy dường như không thể rời khỏi nhà để chơi thể thao được nữa; âm nhạc thì bớt đi vui thú, thêm lên sự đòi hỏi; và game, một trong những thứ tôi có thể đắm mình vào trong thích thú, giờ trở nên vô nghĩa.

f1971ab91a55f20ec8e5c535807245b8

Rồi tôi có cho mình chiếc PS3 và thứ cố gắng ngồi xuống tiếp tục chơi những trò rõ ràng là rất đỉnh như là Uncharted hay Resistance; nhưng tôi cảm thấy không thể để tâm vào tận hưởng mà tận hưởng, mà chơi được. Tâm trí tôi bắt đầu tự mình nhảy múa linh tinh sang những điều tiêu cực. Và rồi khi căng thẳng lên tôi bắt đầu cáu tắc mà đổ lỗi cho những thứ vớ vẩn. (Mấy cái texture này làm chi kì quặc thế? Cốt tuyện nào sao thế này, ề à vậy? Lại giải đố nữa?…), rời khỏi cái máy PS yêu dấu mà phải mất công lắm tôi mới được mua. Chơi game trên PC cũng vậy, ngay cả những cộng đồng năm xưa, những chiến hữu cũ giờ cảm giác đều thật là tầm thường và thô tục. Chơi game online thì được 10 phút là tôi phải dừng vì cảm giác phát mệt khi mới chỉ thua 1 hay 2 trận đánh. Tôi cảm thấy mệt mói với game lắm rồi, thật sự mệt mỏi, mệt mỏi đến nỗi không thể cố mà tiếp tục chơi nó nữa. Tới lúc này thì không thể lảng tránh được, có gì không ổn thật rồi.

Và mọi chuyện lên tới đỉnh điểm khi tôi đang ở vào năm 2 đại học. Mùa hè năm 2010.

maxresdefault

Tôi về nhà để có thể tập trung làm việc chút, mong hòng lên Hà Nội có thể học tập, tiêu pha được thoải mái mà không phải nợ nần gì thêm nữa (quê tôi ở Thái Bình). Cái thành phố quê hương này, hầu hết bạn bè cũ của tôi đều còn đang sống; nhưng chẳng đứa nào muốn đến gặp tôi cả. Tôi sống trong một căn nhà với một gia đình đang trên con đường tan vỡ, cuối cùng thì nó tan vỡ thật. Tôi vẫn còn người bạn gái đó, nhưng cuối cùng chúng tôi lại chia tay. (Dù vậy cho tới ngày hôm nay thì cô ấy vẫn là một người bạn tốt nhất của tôi. Là người duy nhất ở nơi đó mà tôi thực sự coi là bạn.) Mọi thứ chẳng có gì là tốt đẹp và, và trên hết, tôi phát chán với công việc của mình, cái công việc mà tôi vẫn đang phải ráng làm để sau đi học được thoái mái.

Mọi chuyện dường như thật là tồi tệ, và tôi thường xuyên cảm thấy suy sụp như ở dưới đáy của mọi việc vậy, đến đêm là khóc, mất động lực nói chuyện với mọi người, mất động lực làm mọi việc. Tôi thực sự cần phải thay đổi, tôi cố nói chuyện chân thành với một vài người bạn trên đại học cũng như bạn gái cũ của tôi, cũng là người bạn tốt nhất của tôi. Tôi cảm thấy mình giải tỏa được chút cảm xúc, mở lòng ra một chút với những người mà tôi tin tưởng. Điều đó khích lệ tôi đi đến một thay đổi mới lớn hơn. Tôi tìm đến một bác sĩ tâm lí mà một người bạn ở chỗ làm giới thiệu tôi đến, và tôi để cảm xúc mình được bay. Tôi nói đến những điều mà trước giờ tôi vẫn tránh né, những điều mà từ lâu đã lắng đọng thành những thứ cảm xúc bị đè nén tầng tầng lớp lớp của tôi. Tới cuối buổi, tôi đã biết nhiều hơn về bản thân mình hơn bất kì ai biết về tôi trong cuộc đời này.

Qua vị bác sĩ tâm lí đó, tôi học được rằng căn bệnh trầm cảm của tôi chỉ là thứ nằm ngay trong sách, và rằng tất cả những thứ bi kịch xảy ra trong đời tôi đã trở thành một gánh nặng khổng lồ cho tôi. Chỉ vì những vấn đề cá nhân đó mà tôi trở nên thật là khó có thể cảm thấy vui vẻ, thoải mái; vì những thứ đó mà tôi thường xuyên phải cảm thấy đau đớn.

Cuộc nói chuyện với con người đó thực sự làm tôi mở mắt và tôi nhận ra mình đã ngốc nghếch ra làm sao khi luôn tránh né những gì mình yêu qusy…. Tôi quyết định cố gắng thử mở lòng mình lại với ai đó khác. Tôi trở lại thủ đô, trở lại với trường đại học và dành cả ngày với một người bạn mà tôi cho rằng mình muốn gần gũi với người đó. Chúng tôi cùng nói chuyện về những vấn đề cố hữu của mình, và qua ngày đó tôi mới thấy rằng chúng tôi giống nhau rất nhiều – cùng mất động lực, cùng có quá khứ đầy khó khăn… Cũng là những cảm xúc bị đè nén đó, sự trầm cảm đó… Chúng tôi cùng có thời gian dành để đi chơi với nhau và đồng ý rằng cả hai cần làm chuyện này thường xuyên hơn.

Những ngày đó với bạn bè tôi như mới chỉ ngày hôm qua.

Sự thật rằng, trầm cảm đã là một phần của cuộc đời tôi được một thời gian dài rồi; nhưng để thấy hiểu nó, và trở nên trung thực với bản thân là cách duy nhật để thực sự giải quyết nó. Nói chuyện với mọi người về nó không phải là yếu đuối; và để có một ai đó bạn tin tưởng, yêu quý không phải là chuyện đáng để thấy sợ hãi. Nếu họ quan tâm đến bạn, họ sẽ lắng nghe – và thật hiển nhiên là họ cũng sẽ có những quãng thời gian khó khăn và cần ai đó như bạn rất nhiều.

4654360313695e4a87b988ebd773726f

Giờ trở lại với game

Sau khi tham vấn với bác sĩ tâm lí của mình (mới chỉ 6 tháng trước thôi). Tôi nhận ra rằng mình bắt đầu cảm thấy thích thú với những thú vui xưa kia của mình. Giờ tôi có thể cầm lên cây ghi ta, ngồi xuống cạnh phím đàn và bắt đầu học thêm vài bản nhạc. Cho vui thôi, chứ không phải là để mình lại nặng đầu vì nó. Tôi cũng có thể tình thấy lại động lực để đạp xe, chạy bộ lại hàng giờ liền. Quan trọng nhất, tôi lại có được sự phấn khích muốn được ngồi xuống chơi game, để lại được tận hưởng cái cốt truyện đó, cái không khí riêng đó.

Tôi đã khóc khi lại có thể ngồi xuống và tận hưởng một câu chuyện như vậy. Tựa game mang tôi trở lại là Mass Effect. Tôi trở nên hoàn toàn say mê với những nhân vật, với không khí giả tưởng và với cái vũ trụ đó – Tôi cứ chơi miết, hào hứng mong xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, làm mọi quest tôi có thể, đọc mọi dòng codex giữa nhiệm vụ. Niềm hân hoan khi lại một lần nữa được đắm mình vào thế giới game khiến tôi hạnh phúc xiết bao, và tôi tiếp tục chơi nhiều game nữa, cho tới tận bây giờ! Resistance 2, Uncharted 2, Grand Theft Auto 4, Persona 4, Portal 2… tôi chơi qua chỉ trong vòng vài tháng.

Lí do tôi viết những dòng này là vì tôi biết có ai đó ngoài kia cũng đang phải trải qua những điều giống như tôi đã trải qua trong cuộc đời mình, và dù tôi chỉ là một người hoàn toàn xa lạ với các bạn – Tôi quan tâm, tôi biết. Tôi đã từng ở đó, vị trí của bạn, và nó có thể trở nên khá hơn. Bạn chỉ cần khiến mọi chuyện tốt hơn cho mình mà thôi. Tìm ai đó lắng nghe bạn đi. Tổ sư! Tôi sẽ lắng nghe bạn nếu bạn cần phải nói. Tôi hoàn toàn tình nguyện, sẵn sàng cố gắng và giúp đỡ.

310164-controllers-video_games-hearts-minimalism-console-playstation-playstation_3

Tôi thật sự muốn bày tỏ sự biết ơn cho cộng động game chúng ta, và ở cả ngay tại đây, Game4V và Tin Game. Tôi đã ở đây từ ngày mới bắt đầu, cho tới khi các cộng đồng game khác được thành lập.

Tôi đã tới đây được hàng năm, nhưng đơn giản là không thấy có đủ động lực để lập tài khoản hay tham gia bất kì hoạt động nào khác. Tất cả chỉ vì cái hố sâu mà tôi đã chìm vào trong suốt thời gian qua. Tôi rất lấy làm cảm ơn cộng đồng này vì nó rất giống những cộng đồng xưa cũ mà tôi từng tham gia, mà tôi từng thuộc về.

Tôi yêu các bạn rất nhiều, và tôi muốn các bạn biết là các bạn rất là quẩy đấy <3

Bài viết chuyển thể phỏng theo một câu chuyện có thật của một game thủ trầm cảm tên Alex đến từ Canada, chia sẻ trên cộng đồng game cách đây 6 năm. Tên nhân vật và các địa điểm trong câu chuyện được chuyển thể để dễ tiếp cận hơn với bạn đọc Việt.

Những trường hợp trên không phải là điều hiếm hoi, ít hay nhiều, bất cứ chúng ta ai cũng từng phải trải qua những quãng thời gian khó khăn. Đặc biệt là với căn bệnh trầm cảm.

Nếu bạn có một câu chuyện muốn nói, hãy kể với chúng tôi, chúng tôi sẽ chia sẻ.

Và sẽ luôn lắng nghe các bạn.

}

Tags: , , , , , , , , ,
Game kinh dị Little Nightmares sắp được đạo diễn Captain America chuyển thể thành phim
Vì doanh thu tại thị trường Trung Quốc, các nhà làm phim bom tấn Hollywood đã phải “biến tấu” ra sao

Giftcode

Game Mobile

Game Online

Game PC

eSports

Có Thể Bạn Quan tâm

Menu